Author: Hyun Rin (Joon)
Gentle: No happy…No pink
Warn: Mấp mé trên bờ vực Rape và dính chút blood (ít thôi), nếu không đọc được mời click back
Rating: 18+
Disclaimer: EunHae không phải của tôi, nhưng trong fic này, tôi được quyền định đoạt số phận của họ
Summary: Ya EunHae không phải lúc nào cũng pink, hãy thử một khía cạnh khác.
Pairing: EunHae
Note: Như các tình yêu đều biết fic ya đầu tay của Joon cũng là fic EunHae, nhưng cực kì pink và dễ thương, nhưng đây lại khác. Đây là kết quả của sự “hưng phấn” sau khi nghe I wanna love you của EunHae =)))))))) Cộng thêm đọc truyện tình cảm Trung Quốc, thành ra lai tạp fic này, cho nên nó hơi…vài nghìn chấm =))))))))) Đừng chọi đá Joon nếu như nó không hay nhá =))))))))))
Còn nữa, fan Khỉ cấm được tìm au để úp sọt nhá, còn fan Cá cấm tìm au trả thù nghe chửa =)))))))))))Một khía cạnh khác của EunHae
EunHyuk lao vào phòng, anh đá tung cánh cửa khiến cho DongHae giật mình thảng thốt. Cậu quay lại nhìn anh hoảng sợ. Khuôn mặt lạnh băng, EunHyuk tiến đến lại gần DongHae khiến cho cậu lùi dần, đến khi lưng đã chạm tường. EunHyuk nhào tới, vồ vập lấy đôi môi đáng thương của cậu. Anh bòn rút từng chút sinh lực cuối cùng của DongHae. Cảm giác khó thở ập đến, nước mắt dần dần trào ra nơi khóe mắt DọnHae, cậu cảm thấy sợ con người đang ở trước mặt cậu, anh không còn là EunHyuk nữa, một EunHyuk dịu dàng mà cậu yêu đã chết rồi.
Anh vẫn giữ chặt cậu, những sự chống cự yếu ớt của DongHae chẳng hề hấn gì với anh, ngược lại, EunHyuk còn bị kích thích hơn nữa. Anh đẩy mạnh cậu xuống giường, tiếp tục hành hạ đôi môi đã sưng tấy của DongHae. Chiếc lưỡi ẩm ướt của anh mạnh bạo lùng sục khắp vòm miệng cậu, dường như đang muốn nuốt chửng tất cả những thứ anh cho là của anh, cụ thể hơn nữa, anh cho rằng cậu là của anh. DongHae thở một cách khó khăn bên dưới EunHyuk. Anh lần tìm đến lưỡi cậu và trêu đùa nó, cậu rên khẽ. Về việc này thì không thể phủ nhận anh là một kẻ chuyên nghiệp. EunHyuk mút mạnh môi dưới của DongHae, làn da mỏng manh trên môi cậu bật máu, vị tanh nồng dần lan tỏa trong miệng cả hai. EunHyuk dừng lại, anh nhả môi cậu ra và liếm nhẹ lên vết thương đang rỉ máu. Anh là một con quái vật! DongHae vò chặt tấm drap giường, cậu run rẩy khi nhìn vào đôi mắt đầy dục vọng của EunHyuk. Nước mắt vẫn tiếp tục rơi
- Xin cậu đấy EunHyuk, dừng lại đi!!!
- Cậu là của tôi, Lee Dong Hae…
Xé toạc chiếc áo mỏng của DongHae, anh vùi mặt xuống làn da thơm mịn của cậu. Tận hưởng vị ngọt dịu nơi cậu, EunHyuk không khỏi rên rỉ những tiếng đầy thỏa mãn. Từng dấu hôn đỏ ửng kèm lẫn những dải nước trăng trắng được EunHyuk trải đầy lên làn da trắng ngần của cậu. Cảm giác đê mê lan tỏa dần khắp người DongHae, cậu không còn sức chống cự nữa, những vết hằn đỏ do dây trói trên tay khiến cậu đau rát. Bàn tay vô tình của EunHyuk vò mạnh hai đầu nhũ của cậu khiến cậu bật lên những tiếng kêu đau đớn. Cảm giác đau chạy dọc sống lưng DongHae. Một cảm giác khác lại tiếp tục, sự ướt át trong miệng EunHyuk khiến cậu rùng mình. Anh ngậm chặt lấy một bên của cậu, để cho cái lưỡi điêu luyện làm việc của mình. DongHae khó có thể kiềm chế, cậu bật lên những tiếng rên đầy kích thích, tấm drap giường nhăn nhúm dưới tay cậu. Bất chợt EunHyuk cắn và nút mạnh đầu nhũ cậu khiến nó rỉ thứ nước tanh tanh màu đỏ. DongHae thét lên đau đớn, nước mắt cũng theo đó ứa ra. Cơn đau xuyên suốt khắp cơ thể, cậu cầu xin anh trong nước mắt. Nhưng kẻ tàn nhẫn đó vẫn không thôi hành hạ cậu. EunHyuk làm điều tương tự với bên còn lại, anh trải thứ nước đỏ có vị tanh nồng đó xuống bụng cậu. DongHae run rẩy, đôi mắt cậu như đang mờ đi vì nước mắt và đau đớn.
EunHyuk vòng lên trên, anh liếm đi giọt nước mắt đọng trên má cậu rồi trở lại với đôi môi đang tái đi vì lạnh của DongHae. Anh thò cái lưỡi ướt át đầy kinh tởm của mình vào trong miệng cậu. DongHae có thể cảm nhận được vị tanh của máu và vị mặn của nước mắt chính cậu. Cái lưỡi của EunHyuk càn quét và sục sạo trong khuôn miệng của DongHae. Bàn tay anh lại trượt xuống cạp quần và nhanh chóng lột mạnh chiếc quần jeans chật chội của cậu. EunHyuk cởi bỏ chiếc áo sơ mi của mình rồi trườn xuống bên dưới, anh xé bỏ mảnh vải thừa cuối cùng trên người DongHae. Cậu hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy nhưng càng chống cự, sợi dây thừng càng siết chặt tay cậu hơn. EunHyuk cười khẩy nhìn DongHae và sau đó một cảm giác ấm nóng bao bọc toàn bộ thành viên của cậu
- Không!!! Tôi xin cậu EunHyuk!!! Đừng!!!
Bỏ ngoài tai những lời khẩn cầu của cậu, anh tiếp tục làm đủ mọi trò để có thể hành hạ cậu. DongHae run rẩy, phần vì sự khoái cảm có được từ EunHyuk, phần vì sợ. Cậu cắn chặt môi dưới đến bật máu, nhất định cố không cho lọt ra một tiếng rên nào. EunHyuk vẫn đang vùi đầu bên dưới cậu.
- Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!
Một tiếng thét đầy đau đớn của DongHae. Thành viên của cậu bật máu sau khi EunHyuk dùng răng tuốt ngược nó. Máu tươi hòa cùng với thứ nước đùng đục tanh nhờn đó trong miệng EunHyuk, DongHae đau đến tê dại người, cậu không ngừng cầu xin anh dừng lại. Nhưng đây không còn là EunHyuk nữa mà là một con quỉ khát sex, tất cả những gì hắn muốn chỉ là sex và hành hạ cậu bằng sex. DongHae không có lỗi gì cả, cậu không hề lừa dối anh, nhưng sự ghen tuông đã biến ra một EunHyuk như thế này đây. Anh nhốt cậu trong phòng còn hơn cả một con chó, ngày ba bữa cơm qua loa đạm bạc. Ngày nào anh cũng đi tới khuya rồi về hành hạ cậu. Từ lâu trái tim của DongHae đã đầy những vết thương sâu hoắm rồi.
EunHyuk liếm láp nốt những giọt chất lỏng kinh tởm đó lần cuối cùng rồi trườn lên trên nhìn dongHae. Nước mắt đã hoen khô xung quanh đôi mắt đau khổ của cậu.
- Tươi tỉnh lên đi, cậu khiến tôi cụt hứng đấy.
- Cậu là một con quái vật!
- Khốn kiếp!!!
Một tiếng động khô khốc vang lên, xé toạc không khí tĩnh lặng đáng sợ. Anh tát cậu, một cái tát bỏng rát. Tưởng như đã cạn nhưng rồi nước mắt lại tuôn ra. Chưa lần nào anh to tiếng với cậu, huống hồ là đánh, vậy mà bây giờ thì sao? Con quái vật đó đã tát cậu. Nước mắt rơi xuống nơi in hằn 5 ngón tay đỏ ửng trên má DongHae khiến nó rát hơn nữa, nhưng giờ đây, nỗi đau trong tim cậu còn lớn hơn. EunHyuk vẫn lạnh lùng tiếp tục công việc, thậm chí đôi mắt còn chẳng vương một chút hối hận. Anh tự cởi bỏ hai thứ quần cuối cùng trên người rồi đẩy DongHae xuống. Cậu chống cự vô ích. EunHyuk vẫn ấn chặt đầu DongHae xuống bên dưới mình, cậu áo mặt vào thành viên của anh, cảm giác khó thở và tức nghẹn nơi lồng ngực. Không còn cách nào, DongHae buộc phải ngậm lấy toàn bộ cái của anh. Sự ghê tởm chạy tận lên đỉnh đầu DongHae. Nước mắt lại tiếp tục rơi. Cậu giống như một công cụ sex của anh, anh bắt làm gì là phải làm, bắt cởi đồ là phải cởi, bắt lên giường cả đêm là phải lên. Sự tủi nhục trào dâng, DongHae khóc nhiều hơn nữa. EunHyuk vẫn bật ra những tiếng đầy dục vọng, anh cong người lên, vô tình đưa sâu thành viên của mình vào trong miệng cậu. EunHyuk phun thẳng thứ nước tanh tưởi đó vào họng DongHae. Mùi vị kinh khủng xộc lên mũi cậu, DongHae ho sặc sụa, ho đến nôn ọe, nhưng kẻ đó vẫn lãnh đạm.
Còn chưa kịp bình tĩnh lại thì DongHae đã nhanh chóng bị đẩy xuống bên dưới anh. EunHyuk gác hai chân cậu lên ngang eo mình. Dong Hae hoảng sợ tột cùng, có cảm giác như cái chết đang cận kề, cậu gào lên
- Không!!! Đừng mà EunHyuk, tôi xin cậu!!!
Nhưng chỉ như gió thoảng qua tai, EunHyuk cắm phập thành viên của mình vào cái lỗ nhỏ chật hẹp của cậu. Một lần nữa tiếng hét lại vang lên khắp căn phòng. DongHae quằn quại bên dưới EunHyuk, không có sự chuẩn bị, không có dầu trơn, cơn đau như xé rách đôi người cậu. Nước mắt ứa ra ướt đẫm một phần ga giường, đôi môi đã bị cậu cắn đến bật máu lần thứ ba. Ngón tay cậu cào rách tấm drap giường nhăn nhúm. Chưa khi nào cậu muốn chết như lúc này, mỗi cú thúc của EunHyuk là một sự hành hạ đối với DongHae. Cửa của cậu quá nhỏ so với kích thước của anh, nó chưa được nới rộng để sẵn sàng cho cuộc khám phá thô bạo này. Cậu thít chặt lấy thành viên của anh, nhưng chính sự chật chội đó lại gây hứng thú cho EunHyuk. Từng cú thúc của anh nhanh và mạnh hơn nữa. Cơn đau như muốn giết chết DongHae, cậu gồng cứng ngưới khiến hai sợi dây thừng càng sít chặt cổ tay cậu. Tốc độ ra vào của EunHyuk tăng chóng mặt, lên đến đỉnh điểm của sự khoái cảm, anh không kiềm chế được những tiếng rên thỏa mãn. Đã thích ứng hơn, cơn đau của DongHae cũng dịu dần, mồ hôi bám rịt trên trán và khắp cơ thể cậu. Khuôn mặt đỏ bừng, DongHae chạm tới cơn khoái cảm, đầu óc cậu bỗng chốc trở nên xám xịt, chỉ còn những hơi thở dồn dập lẫn trong tiếng rên đầy khoái cảm. EunHyuk cúi xuống mút mát làn da mỏng dịu ngọt bên dưới cổ DongHae. Cậu run lên trống tiếng rên gấp gáp. Mắt cậu mờ đi, đầu óc mụ mị, bất giác vòng tay qua cổ anh kéo gần lại khiến EunHyuk vùi hẳn mặt xuống cổ cậu, rồi chuyển xuống khuôn ngực trắng mịn trong khi vẫn không ngừng cường độ bên dưới. EunHyuk hôn DongHae một cách điên cuồng, nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt. Không khí trong phổi DongHae lại bị rút ra trong khi hai cái lưỡi cứ quấn lấy nhau. Trong vài phút của sự khoái lạc, vô tình cậu đã quên rằng mình hận anh đến nhường nào.
Những cú thúc cuối cùng trước khi chạm tới điểm nóng của cả hai người. DongHae nghiến chặt răng khi cảm nhận sự ấm nóng của anh đang lấp đầy bên trong cơ thể cậu. Bất giác cậu nói không suy nghĩ
- EunHyuk à…em yêu anh!!...
EunHyuk nhìn DongHae lạnh lùng khiến trái tim cậu đông cứng. Anh bật dậy rồi bước ra khỏi giường, mặc lại quần áo chỉnh tề sau khi đã xong việc với DongHae. EunHyuk lạnh nhạt bước ra khỏi phòng, đóng sập cánh cửa sau lưng, bỏ mặc một DongHae đang tím tái vì lạnh, anh thậm chí còn chẳng đắp lấy cho cậu một cái chăn. Hôm nào cũng vậy, xong là xong, anh lẳng lặng đi, kệ cho DongHae run cầm cập trên giường.
DongHae nằm im trên giường, không một mảnh vải che thân, cậu khóc không thành tiếng. Cậu yêu anh, nhưng là yêu EunHyuk chứ không phải con người đáng sợ này. Càng nghĩ càng tủi thân, cậu gục xuống, toàn thân run lên bần bật. Nửa giờ sau, mắt DongHae dại đi vì lạnh. Cậu cố lướt khắp căn phòng tìm một tín hiệu cầu cứu. DongHae dừng lại ở chiếc Iphone của EunHyuk bị rơi ở góc phòng, nơi quần áo cậu vứt ngổn ngang. DongHae cắn răng lết tấm thân đau ê ẩm xuống giường, cố với lấy cái điện thoại. Cậu run lên vì sợ, sợ EunHyuk sẽ trở lại. Cuối cùng cũng chạm được vào nó, DongHae mừng rỡ, đôi môi sưng tấy vì vết thương của cậu cười yếu ớt. DongHae gọi cho người bạn duy nhất cậu tin tưởng. Giọng cậu thều thào, run lên cầm cập
- Cứu…cứu tớ với…
- Ai vậy? DongHae à? Cậu sao thế, giọng cậu lạ quá…
- Xin cậu…đưa tớ ra khỏi đấy…Tớ sợ lắm…
- DongHae à, cậu đang ở đâu? Tớ sẽ đến ngay…
- Xin cậu…nh…nhanh lên…cứu tớ với…
DongHae ngắt điện thoại, cậu co chân lại rồi gục đầu xuống, nước mắt lại rơi…
Tiếng động lớn vang lên, cánh cửa ngôi nhà bị đá bay, KiBum lao nhanh lên phòng, vừa đẩy cửa vào, hình ảnh một DongHae tả tơi đang co ro run rẩy ở góc phòng khiến anh sững sờ. KiBum cởi vội chiếc áo khoác đem tới choàng cho DongHae. Cậu đã thiếp đi vì quá lạnh, chỉ có thể cảm nhận được ai đó đang ôm cậu vào lòng, không phải EunHyuk
- EunHyuk…tôi sẽ giết cậu ta vì đã hại em như thế này...
- Đừng…đ…đừng làm hại anh ấy… - Câu nói cuối cùng của DongHae với Kibum trước khi cậu rơi vào trạng thái hôn mê vì sốt cao.
-----------------------------0------------------------------------
Cầm trên tay đơn ly hôn, cậu bước ra khỏi tòa án cùng KiBum.
- DongHae à, về với tớ đi…tớ sẽ chăm sóc cậu hết cuộc đời này – Anh dừng lại nhìn cậu.
DongHae mỉm cười nhìn KiBum, cậu khẽ lắc đầu. Nén một tiếng thở dài, anh không muốn trói buộc cậu
- Vậy…cẩn thận nhé, phải nhớ luôn có tớ sẵn sàng che chở cho cậu…
DongHae gật đầu rồi quay gót đi.
Chàng trai bước đi trên đường phố Seoul một cách vô hồn giữa mùa đông lạnh, đôi mắt trống rỗng……Tình yêu đã chết rồi!!........
End fic